Kiều uất ức đã rút dao tự vẫn nhưng không chết Tú Bà sợ Kiều liều mình nên vờ hứa hẹn đợi Kiều bình phục sẽ gả chồng cho nàng vào nơi tử tế Mụ đưa Kiều ra giam lỏng ở lầu Ngưng Bích, đợi thực hiện âm mưu mới _Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân_ _Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung_ _Bốn bề bát ngát xa trông_ _Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia_
1. Vị trí đoạn trích. - Đoạn trích nằm ở phần thứ hai: Gia biến và Lưu lạc. Sau khi bị Mã Giám Sinh lừa gạt, làm nhục, bị Tú Bà mắng nhiếc, Kiều không chịu tiếp khách làng chơi, Tú Bà sợ mất vốn nên giam lỏng Kiều ở lầu Ngưng Bích để thực hiện âm mưu mới, đê
Viết một đoạn văn (khoảng 12 câu) theo lối tổng phân hợp phân tích tâm trạng của Thúy Kiều được thể hiện trong 8 câu cuối của đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích". Trọng đoạn văn có sử dụng một câu bị động. Gạch chân dưới câu bị động đó.
Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" là một trong những đoạn miêu tả nội tâm nhân vật đặc sắc nhất, thành công nhất trong "Truyện Kiều", đặc biệt là bằng bút pháp tả cảnh ngụ tình. Nó đã góp phần đưa "Truyện Kiều" trở thành một trong những tác phẩm bất hủ trong nền văn học nước nhà, và nếu rộng ra hơn nữa, là của toàn nhân loại.
Tú Bà vờ hứa hẹn đợi Kiều bình phục sẽ gả chồng cho nàng vào nơi tử tế, rồi đưa Kiều ra giam lỏng ở lầu Ngưng Bích, đợi thực hiện âm mưu mới (dùng Sở Khanh rủ Kiều trốn đi, để bắt trở lại rồi buộc Kiều phải chấp nhận làm kĩ nữ). Câu thơ đầu với hai
gie9.
KIỀU Ở LẦU NGƯNG BÍCH - Nguyễn Du Tổng hợp và biên soạn Ms. Đặng Thiên Thanh Lecturer and Content Marketing Specialist Digital Marketing Department StudyCare Bachelor in Business Administration, Vietnam – Japan Institute of Technology, Ho Chi Minh City University of Technology Bachelor in English Language & Literature, Hanoi Open University A. KIẾN THỨC CƠ BẢN I. Tác giả Đại thi hào Nguyễn Du 1765 – 1820. Tên chữ là Tố Như, hiệu là Thanh Hiên. Quê ở làng Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Ông sáng tác rất nhiều tác phẩm chữ Hán và chữ Nôm ba tập thơ chữ hàn gồm 243 bài. Tác phẩm chữu Nôm xuất sắc nhất của Nguyễn Du là Đoạn trường tân thanh, hay còn được gọi là Truyện Kiều. Nguyễn Du sinh trưởng trong một thời đại có nhiều biến động dữ dội, xã hội phong kiến Việt Nam khủng hoảng sâu sắc, phong trào nông dân khởi nghĩa nổ ra liên tục, đỉnh cao là cuộc khởi nghĩa Tây Sơn đã “một phen thay đổi sơn hà”. Nhưng triều đại Tây Sơn ngắn ngủi, triều Nguyễn lên thay. Những thay đổi lớn lao ấy đã tác động mạnh đến nhận thức tình cảm của Nguyễn Du. Từ đó, ông dần hướng ngòi bút của mình vào hiện thực, vào “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. II. Tác phẩm 1. Hoàn cảnh sáng tác Truyện Kiều được Nguyễn Du viết dựa theo cốt truyện Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân tác giả Trung Quốc. Tuy nhiên, phần sáng tạo gần hết tác phẩm của Nguyễn Du mới mang ý nghĩa quyết định thành công của tác phẩm. Truyện Kiều được sáng tác vào đầu thế kỷ XIX 1805 - 1809. “Kiều ở lầu Ngưng Bích” nằm ở phần thứ hai Gia biến và lưu lạc. Sau khi bi Mã Giám Sinh lừa gạt, làm nhục, bị tú bà mắng nhiếc, Kiều nhất quyết không chịu tiếp khách làng chơi, không chịu chấp nhận cuộc sống lầu xanh. Đau đớn, phẫn uất, tủi nhục nàng định tự vẫn. Tú Bà sợ mất vốn bèn lựa lời khuyên giải, dụ dỗ Kiều. Mụ vờ chăm sóc thuốc thang, hứa hẹn khi nàng bình phục sẽ gả nàng cho người tử tế, Tú Bà đưa Kiều ra sống tại lầu Ngưng Bích, thực chất là giam lỏng nàng để thực hiện âm mưu mới đê tiện hơn, tàn bạo hơn. 2. Kết cấu đoạn trích theo trình tự thời gian của cuộc du xuân + Sáu câu đầu Hoàn cảnh cô đơn, tội nghiệp của Kiều. + Tám câu tiếp theo Nỗi thương nhớ Kim Trọng và cha mẹ của nàng Kiều. + Tám câu cuối Tâm trạng đau buồn, âu lo của Kiều thể hiện qua tả cảnh ngụ tình. 3. Khái quát giá trị nội dung và nghệ thuật - Nội dung Miêu tả chân thực cảnh ngộ cô đơn, buồn tủi đáng thương, nỗi nhớ người thân da diết và tấm lòng thủy chung, hiếu thảo của Thúy Kiều khi bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. - Nghệ thuật Nghệ thuật miêu tả nội tâm đặc sắc, bút pháp tả cảnh ngụ tình hay nhất trong Truyện Kiều. B. PHÂN TÍCH TÁC PHẨM 1. Sáu câu đầu Hoàn cảnh cô đơn, tội nghiệp của Kiều - Kiều ở lầu Ngưng Bích thực chất là bị giam lỏng. “Khóa xuân” - khóa kín tuổi xuân, ý nói cấm cung con gái nhà quyền quý ngày xưa không được ra khỏi phòng - ở đây nói việc Kiều bị giam lỏng, không thể ra ngoài. - Nàng trơ trọi giữa một không gian mênh mông, hoang vắng “bốn bề bát ngát xa trông”. Cảnh “non xa” “trăng gần” gợi hình ảnh Lầu Ngưng Bích đơn độc, chơi vơi giữa mênh mông biển nước. Từ trên lầu cao nhìn ra những dãy núi mờ xa, những cồn cát bụi bay mù mịt. Nơi lầu son cao vời ấy giam giữ thân phận trơ trọi của Kiều, không một bóng hình thân thuộc bầu bạn với nàng, không có lấy cả một bóng người. “Cát vàng”, “bụi hồng” có thể là cảnh thật mà cũng có thể là hình ảnh mang tính ước lệ, gợi lên sự mênh mông, rợn ngợp của không gian, qua đó diễn tả tâm trạng cô đơn của Kiều. - Cụm từ “mây sớm đèn khuya” gợi nên vòng thời gian tuần hoàn, khép kín. Tất cả như giam hãm con người, như khắc sâu thêm nỗi cô đơn khiến Kiều càng buồn tủi, “bẽ bàng mây sớm đèn khuya”. Những nỗi niềm chua xót đau thương “nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng”.Vì vậy, dù cảnh có đẹp đến mấy, tâm trạng của Kiều vẫn không thể vui hơn được. 2. Tám câu tiếp theo Nỗi thương nhớ Kim Trọng và cha mẹ của nàng Kiều - Kiều nhớ Kim Trọng trước nhớ cha mẹ sau. Theo nhiều nhà nho xưa thì như vậy là không đúng với truyền thống văn hóa dân tộc, nhưng thật ra điều này lại rất hợp lý. Kiều bán mình cứu cha và em, đây đã là sự đền đáp được một nào phần công ơn dưỡng của cha mẹ, nên nàng đỡ bứt rứt, nhớ thương hơn. Còn với Kim Trọng, Kiều thấy mình như một kẻ phụ tình, bội bạc, nàng đã phụ tấm lòng của người mình yêu, nên càng cắn rứt khôn nguôi. - Cùng là nỗi nhớ nhưng cách nhớ khác nhau với những lí do khác nhau nên cách thể hiện cũng khác nhau + Nhớ Kim Trọng Kiều “tưởng” như thấy lại kỉ niệm thiêng liêng trong đêm thề nguyền đính ước cùng Kim Trọng “Tưởng người dưới nguyệt chén đồng”. Đêm hôm ấy ngỡ đâu như mới ngày hôm qua. Kiều xót xa hình dung người yêu vẫn chưa biết tin nàng bán mình, vẫn ngày đêm mòn mỏi chờ trông nàng ở chốn Liêu Dương xa xôi, Nàng nhớ người yêu với tâm trạng đau đớn “Tấm son gọt rửa bao giờ cho phai”, có lẽ “tấm son” ấy là tấm lòng Kiều son sắc thủy chung, không nguôi nhớ thương Kim Trọng. Cũng có thể Kiều đang cảm thấy tủi nhục khi tấm lòng son đã bị dập vùi, hoen ố, không biết đến bao giờ mới gột rửa cho được. Trong nỗi nhớ chàng Kim có cả nỗi đau đớn vò xé tâm can của Kiều. + Nhớ cha mẹ nàng thấy “xót” xa khi tưởng tượng ở chốn quê nhà, cha mẹ nàng vẫn “tựa cửa” ngóng chờ tin tức về đưa con gái của mình. Nàng “xót” thương da diết và day dứt khôn nguôi vì không thể “quạt nồng ấp lạnh”, phụng dưỡng song thân, băn khoăn không biết hai em có chăm sóc cha mẹ chu đáo không. Nàng nghĩ về việc nơi quê nhà tất cả đã đổi thay, “gốc tử đã vừa người ôm”, cha mẹ ngày thêm già yếu. Cụm từ “cách mấy nắng mưa” vừa cho thấy sự xa cách bao mùa mưa nắng, vừa gợi nên được sự tàn phá của thời gian, của thiên nhiên lên con người và cảnh vật. Lần nào nhớ về cha mẹ, Kiều cũng “nhớ ơn chín chữ cao sâu” và luôn ân hận mình đã phụ công sinh thành, phụ công nuôi dạy của cha mẹ. Nỗi nhớ thương của Kiều đã nói lên nhân cách đáng trân trọng của nàng. Hoàn cảnh của nàng lúc này thật xót xa, đau đớn. Nàng thật sự là một người tình thủy chung, một người con hiếu thảo, một người có tấm lòng vị tha cao cả đáng quý. 3. Tám câu cuối Tâm trạng đau buồn, âu lo của Kiều thể hiện qua tả cảnh ngụ tình Nghệ thuật tả cảnh ngụ tình - Đoạn thơ được xem là kiểu mẫu của lối thơ tả cảnh ngụ tình trong văn chương cổ điển. Để diễn tả tâm trạng Kiều, Nguyễn Du đã sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình, “tình trong cảnh, cảnh trong tình” để khắc họa tâm trạng của Kiều lúc bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. - Mỗi hình ảnh hiện lên đồng thời là một ẩn dụ về tâm trạng con người. Kiều thả hồn mình vào trong từng khung cảnh để thể hiện lên những nỗi buồn khác nhau, để rồi tình buồn lại tác động vào cảnh, khiến cảnh mỗi lúc lại buồn hơn, nỗi buồn mỗi lúc một rõ nét, mãnh liệt hơn. - Cách sử dụng ngôn ngữ độc thoại, điệp ngữ. Bốn bức tranh, bốn nỗi buồn đều được tác giả khắc họa qua điệp từ “buồn trông” đứng đầu mỗi câu, có điều gì đó xa lạ hút tầm nhìn, có cả những dự cảm bất ổn của người con gái ngây thơ lần đầu lạc bước giữa dòng đời. Điệp ngữ “buồn trông” kết hợp với các hình ảnh đứng sau, các từ láy gợi hình gợi cảm tạo nên nhịp điệu đã diễn tả nỗi buồn với nhiều sắc độ khác nhau, ngày một tăng dần lên, dâng lên lớp lớp, trở thành một nỗi buồn vô vọng, vô tận. Điệp ngữ này còn tạo nên âm hưởng trầm buồn, trở thành điệp khúc của đoạn thơ cũng là điệp khúc của tâm trạng. Buồn trông cửa bể chiều hôm, Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa. Hình ảnh cánh buồm thấp thoáng nơi cửa biển là cảnh rất đắt, thể hiện được gần như trọn vẹn nội tâm nàng Kiều. Cánh buồm phía xa xa ấy nhỏ nhoi, đơn độc giữa biển nước mênh mông, trong ánh sáng le lói cuối cùng của mặt trời sắp tắt, cũng như Kiều trong không gian vắng lặng ở hiện tại nhìn về phương xa với nỗi buồn nhớ da diết về gia đình, quê hương. Con thuyền gần như mất hút, vẫn lênh đênh trên mặt biển khi mà những con thuyền khác đều đã cập bến, không biết bao giờ nó mới tìm được bến neo đậu, cũng như Kiều còn lênh đênh giữa dòng đời, không biết bao giờ mới được trở về sum họp, đoàn tụ với những người thân yêu. Buồn trông ngọn nước mới sa, Hoa trôi man mác biết là về đâu? Những cánh hoa tàn lụi trôi man mác trên ngọn nước, Kiều càng buồn hơn khi nhìn thấy những cách hoa kia, bởi nàng như nhìn thấy thân phận mình trong chúng - lênh đênh, vô định, ba chìm bảy nổi giữa sóng nước. Cuộc đời nàng không biết rồi sẽ trôi dạt đi đâu, về đâu. Buồn trông ngọn cỏ rầu rầu, Chân mây mặt đất một màu xanh xanh. Thảm cỏ nhuốm màu “rầu rầu”, giữa trời và đất hợp thành một màu “xanh xanh”, thế nhưng sắc xanh ấy lại héo úa, mù mịt, nhạt nhòa, trải dài từ chân mây đến mặt đất, còn đâu cái “xanh tận chân trời” như sắc cỏ trong tiết Thanh minh khi Kiều còn trong cảnh đầm ấm bên gia đình? Màu xanh này gợi cho Kiều một nỗi chán ngán,vô vọng vì sống cuộc sống cô quạnh và những chuỗi ngày vô vị, tẻ nhạt không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Buồn trông gió cuốn mặt duềnh. Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi. Dường như nỗi buồn càng lúc càng tăng lên, càng dồn dập hơn. Một cơn “gió cuốn mặt duềnh” làm cho con sóng bỗng nổi lên ầm ầm,vây quanh ghế Kiều ngồi. Âm thanh “ầm ầm tiếng sóng” tựa như âm thanh dữ dội của cuộc đời đầy phong ba bão táp đã và đang đổ ập xuống đời nàng và còn tiếp tục đè nặng lên kiếp người nhỏ bé ấy trong xã hội phong kiến cổ hủ, bất công. Tất cả là từng đợt sóng đang gầm thét, rít gào trong lòng nàng. Lúc này Kiều không chỉ buồn mà còn lo sợ, kinh hãi như rơi vào vực thẳm một cách bất lực. Nỗi buồn ấy đã dâng lên đến tột đỉnh, khiến Kiều thực sự tuyệt vọng. Khung cảnh được miêu tả từ xa đến gần, màu sắc trôi từ nhạt đến đậm, âm thanh từ tĩnh đến động để diễn đạt nỗi buồn từ man mác, mông lung đến lo âu, kinh sợ, cuối cùng thể hiện nội tâm chứa đựng bão táp cực điểm của cảm xúc trong lòng Kiều. Tất cả là hình ảnh về sự vô định, mong manh, bế tắc về cuộc đời. Lúc này Kiều đã trở nên tuyệt vọng, yếu đuối nhất. 𝐒𝐮𝐛𝐬𝐜𝐫𝐢𝐛𝐞 𝐮𝐬 𝐨𝐧 𝐘𝐨𝐮𝐓𝐮𝐛𝐞 👍 𝐅𝐨𝐥𝐥𝐨𝐰 𝐮𝐬 𝐨𝐧 𝐅𝐚𝐜𝐞𝐛𝐨𝐨𝐤 👍 𝐉𝐨𝐢𝐧 𝐨𝐮𝐫 𝐨𝐟𝐟𝐢𝐜𝐢𝐚𝐥 𝐦𝐞𝐝𝐢𝐚 𝐜𝐡𝐚𝐧𝐧𝐞𝐥𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐬𝐭𝐚𝐲 𝐮𝐩𝐝𝐚𝐭𝐞𝐝 ***** Gia Sư Thành Thắng StudyCare The more we care - The more you succeed Dạy kèm Toán - Lý - Hóa - Sinh - Văn - Anh theo chương trình phổ thông Quốc Gia và chương trình học các cấp của các trường Quốc Tế. Luyện thi chuyển cấp lớp 9 lên lớp 10, luyện thi tốt nghiệp THPT Quốc Gia, Luyện thi Đại Học. Giảng dạy và luyện thi IELTS - TOEIC - TOEFL - PTE - SAT - ACT - GMAT - GRE và các chứng chỉ Quốc Tế. 📌 72/53 Nguyễn Văn Thương, Phường 25, Quận Bình Thạnh, click to see us on GG map Website Điện thoại 028. Zalo Brochure
Kiều ở lầu Ngưng Bích là đoạn trích trong tác phẩm “Truyện Kiều”. Dưới đây là bài phân tích bài Kiều ở lầu Ngưng Bích hay, chi tiết bàiThân bàiKết bàiMở bài “Truyện Kiều” của Nguyễn Du được đánh giá là tác phẩm lớn, có ý nghĩa quan trọng trong văn học Việt Nam. Đoạn trích “Kiểu ở lầu Ngưng Bích” đã cho thấy tâm tư, nỗi lòng của Thúy Kiều khi bị lừa bán vào thanh lâu. Phân tích bài Kiều ở lầu Ngưng Bích, ta sẽ thấy được tình yêu quê hương, gia đình và nỗi khát khao tự do, đoàn tụ của nhân vật khi phải xa quê, sống lưu lạc nhiều năm. Thân bài Khái quát tác giả, tác phẩm Nguyễn Du là đại thi hào của dân tộc với nhiều tác phẩm đóng vai trò quan trọng trong dòng chảy thi ca Việt Nam. Thơ của ông luôn chan chứa tình cảm, thấu hiểu và yêu thương con người, đặc biệt là những số phận đặc biệt. Thân phận người con gái tài đức vẹn toàn nhưng “bạc phận” là chủ đề được tác giả gửi gắm nhiều tâm tư, tình cảm nhất. Trong đó có “Truyện Kiều”. Tác giả Nguyễn Du Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” nằm trong phần Gia biến và lưu lạc của tác phẩm, gồm 22 câu thơ. Đây là phần thơ thể hiện nỗi lòng của Kiều rõ nét nhất trong suốt thời gian bị lừa bán vào thanh lâu. Từ đó cho thấy vẻ đẹp tâm hồn, nhân cách đáng trân trọng của nhân vật khi đối mặt với hoàn cảnh sống éo le, đau khổ Luận điểm 1 Cảnh thiên nhiên lầu Ngưng Bích Nguyễn Du luôn là người tinh tế, thơ của ông không bao giờ đi thẳng vào miêu tả một chủ thể nào đó, mà thường thông qua những biến chuyển của không gian, thời gian. Trong đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, tác giả đã khắc họa lên thiên nhiên xung quanh để gián tiếp nói về tâm trạng con người “Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung Bốn bề bát ngát xa trông Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia” Không gian nơi đây hiện lên vô cùng rộng lớn với những hình ảnh như “non xa”, “trăng gần”. Nó đã làm nổi lên sự bát ngát, mênh mông của không gian. Điều đó càng khiến cho con người đã nhỏ bé nay lại càng cô đơn, lẻ loi. Giữa thiên nhiên choáng ngợp ấy, Kiều “xa trông”, biểu lộ tâm trạng thẫn thờ, tưởng chừng như đang đón đợi điều gì. Không gian vũ trụ bao la ấy như “nuốt chửng” con người, khiến nhân vật cô đơn đến tột cùng. Qua không gian ấy, từ “khóa xuân” khiến Thúy Kiều ý thức được bản thân đã không còn trẻ tuổi nữa, không còn được sức sống tươi trẻ kể từ khi rơi vào chốn thanh lâu tối tăm, đau khổ. Đó là nỗi tiếc nuối đầy chua chát của người con gái tài hoa, bạc mệnh. Luận điểm 2 Tâm trạng của Thúy Kiều Phân tích bài Kiều ở lầu Ngưng Bích Lẽ thường, “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Đối mặt với thiên nhiên mênh mông, rợn ngợp ấy, Kiều cũng mang những tâm trạng rất riêng “Bẽ bàng mây sớm đèn khuya, Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.” Từ láy “bẽ bàng” thể hiện sự hổ thẹn của nhân vật. Có lẽ giờ đây, trước thiên nhiên, Kiều không thể dối lòng mà quên đi hoàn cảnh của mình bây giờ. Nàng như đang tự vấn bản thân, chán nản và buồn tủi tột cùng. Vì lẽ gì, vì cớ nào nàng phải sống một đời lưu lạc, đáng thương như vậy? Không ai có thể trả lời cho người con gái ấy. Kiểu chỉ có thể “chia tấm lòng” với thiên nhiên mà thôi. Không gian rộng lớn, rợn ngợp nơi lầu Ngưng Bích Luận điểm 3 Nỗi nhớ của Kiều Sau những nỗi buồn tủi riêng, Kiều mang những nỗi nhớ dành cho những người thân yêu. Nguyễn Du rất tài tình khi chỉ miêu tả tâm sự của riêng bản thân Kiều trong hai câu thơ ngắn gọn. Người con gái ấy, dù cho có lâm vào cảnh khốn cùng, cũng đặt bản thân sau tất thảy, chỉ dám than thở vài câu rồi dành trọn tâm trí cho gia đình, cho người thương. Trước hết, Kiều nhớ tới Kim Trọng và lời thề khi xưa “Tưởng người dưới nguyệt chén đồng Tin sương luống những rày trông mai chờ” Kiều đang hồi tưởng lại, nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ. Đó là đêm thề nguyện dưới trăng, với “chén đồng” là chén rượu thề của cả hai. “Chén đồng” ấy là sự đồng lòng, đồng dạ mà nàng và Kim Trọng đã uống dưới ánh trăng. Lời thề ấy có trời đất chứng giám, cơ sao lại không thành mà vẫn phải chia phôi? Kiều nhớ về Kim Trọng và tưởng tượng ở nơi Liêu Dương xa xôi ấy, có lẽ chàng vẫn chưa hay nàng đã phải bán mình chuộc cha. Và có lẽ, chàng vẫn mong chờ tin tức của nàng. Kiều cảm thấy có lỗi và tự vấn lương tâm “Bên trời góc bể bơ vơ, Tấm son gột rửa bao giờ cho phai” Phân tích bài Kiều ở lầu Ngưng Bích cho thấy Tấm lòng son sắt, thủy chung của nàng với mối tình đầu đến bao giờ mới có thể “gột rửa” được? Và nàng chỉ có thể ở “bên trời góc bể bơ vơ” gửi gắm nỗi nhớ theo cơn gió dành đến người thương mà thôi. Nỗi nhớ ấy trở nên đau đáu, da diết, nhói đau trong tận tâm can. Sau khi nhớ đến người thương, Kiều nhớ đến cha mẹ ở quê nhà. Nhớ đến Kim, nàng chỉ “tưởng” còn nhớ đến mẹ cha, nàng lại “xót” vô cùng “Xót người tựa cửa hôm mai, Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ ? Sân Lai cách mấy nắng mưa, Có khi gốc tử đã vừa người ôm.” Nàng xót xa khi nghĩ tới cha mẹ già đang đau yếu mà vẫn ngày ngày tựa cửa mong ngóng tin con, chờ con trở về dù là vô vọng. Nguyễn Du đã sử dụng thành ngữ “quạt nồng ấp lạnh” cùng điển tích “Sân Lai” để nói đến lòng hiếu thảo của Thúy Kiều. Nàng nhớ cha, thương mẹ, tưởng tượng ra cảnh quê nhà đã đổi thay, cha mẹ già yếu không ai chăm sóc, đỡ đần. Nỗi lòng người con sao có thể yên tâm cho được? Cụm từ “cách mấy nắng mưa” ám chỉ thời gian dài dặc. Đã qua bao mùa mưa nắng, nàng không còn đếm nổi nữa, là từng ấy thời gian nàng xa nhà, cha mẹ đau khổ khôn nguôi. Khi nhớ về cha mẹ, nàng luôn nhớ tới công sinh thành, dưỡng dục “nhớ ơn chín chữ cao sâu”. Dù có đi đâu, có trong hoàn cảnh khổ cực thế nào, Kiều vẫn hiếu thảo, thủy chung, vị tha. Nàng luôn nghĩ cho người khác trước khi tự thương xót cho chính mình. Ở đây, Kiều nhớ về người yêu trước khi nhớ về cha mẹ là có lí riêng của nàng. Khi đặt chung giữa hai chữ tình và hiếu, Kiều đã tạm yên với chữ hiếu. Bởi lẽ khi bán mình chuộc cha, nàng đã phần nào làm tròn đạo con, đền đáp được công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ. Còn với Kim Trọng, trước khi về Liêu Dương chịu tang chú, chàng đã kỳ vọng rất nhiều vào Kiều. Nhưng giờ đây, tấm thân của Kiều đã hoen ố, nên nàng càng ân hận và day dứt hơn khi nghĩ tới người thương. Nàng đã không thể thực hiện được lời thề nguyện, nay bản thân lại không còn trọn vẹn, sao xứng đáng với tấm lòng của chàng Kim? Điều này đã làm nổi bật ngòi bút tinh tế của Nguyễn Du, cho thấy sự thấu hiểu của tác giả với nhân vật của mình. Đồng thời cũng làm nổi bật tài năng của tác giả với khả năng miêu tả tâm lý tài hoa, tinh tế. Luận điểm 4 Kiều quay về thực tại Ở tám câu thơ cuối, Kiều đã quay trở lại với thực tại, nơi thiên nhiên cũng như đồng cảm với tâm trạng của nàng “Buồn trông cửa bể chiều hôm, Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa ? Buồn trông ngọn nước mới sa Hoa trôi man mác biết là về đâu ? Buồn trông nội cỏ rầu rầu, Chân mây mặt đất một màu xanh xanh. Buồn trông gió cuốn mặt duềnh Âm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi” Điệp từ “buồn trông” thể hiện nỗi buồn của nàng giờ đây đã hòa cùng với nỗi buồn của thiên nhiên. Thiên nhiên giờ không còn êm ả nữa mà dữ dội, “ầm ầm”, như dự báo trước những biến cố đang chờ đợi nàng ở phía trước. Nguyễn Du đã sử dụng nghệ thuật tả cảnh ngụ tình, làm toát lên nỗi cô đơn, tuyệt vọng của Kiều với vận mệnh của chính mình. Kết bài Phân tích bài Kiều ở lầu Ngưng Bích với nghệ thuật độc đáo, ngòi bút tài tình, Nguyễn Du đã khắc họa thành công nỗi nhớ tha thiết của Kiều khi đứng trước cảnh thiên nhiên mênh mông, vô tận. Đồng thời cũng cho thấy niềm cảm thương, xót xa của tác giả với số phận éo le của con người trong xã hội bấy giờ. >> Tham khảo Phân tích đoạn trích “Chị Em Thúy Kiều” của Nguyễn Du
Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Bầu Chọn + 26 / – 43G ender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn ! Bạn đang xem Thơ chế kiều ở lầu ngưng bích Trăm năm trong cõi người taĐàn ông đàn bà sống phải cần nhau Trải qua một cuộc bể dâu Đàn ông mỗi việc làm” đau” đàn PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn! Thuý Kiều là chị Thuý Vân Ăn no tắm mát ra sân đọ đùi Đùi Vân vừa trắng vừa to Đùi Kiều tuy nhỏ nhưng mà lắm lôngLoggedMr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!Đầu lòng hai ả quái thaiThuý Kiều là chị em là Thuý VânGian cốt cách,dâm tinh thầnGiống người thì ít,mười phần tinh tinh Bạn đang xem Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn! Chắp tay lạy cụ Nguyễn Duchuyện Kiều ai viết mà hư thế này linh thiêng cụ hãy về đâyviết thêm tí nữa cho đầy box thơ Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!Họ chick tên Bọng vốn người Hà ĐôngChưa vợ nên thích vẫy vùngBồ thì nửa gánh nên hay vắng nhà Anh hùng Trần Hải,bà con với Từ HảiĐường đường một đống thiên KiềuChân năm tấc rộng râu mười thước caoCỏ non xanh tận chân KiềuCành tay trắng điểm toàn là hoa dâm! Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!nhacvang09Thành Viên Tích CựcPosts 970Bầu Chọn +19/-45Gender Cầu được ước thấy !Cầu cho em yêu luôn hạnh phúc !Dùng rằng nửa ở nửa vềNhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gầnTrong chừng thấy một giai nhânLòng buông tay khấu, bước lần dặm băngĐề huề lưng túi gió trăngSau lưng một vài em theo sauhehe. đây nè. anh em cố căng mắt ra mà đọcTrăm năm trong cõi người ta Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều Đọc xong Anh thấy đăm chiêu Vì Du đã viết rất nhiều điều sai Người tốt thì hay bị die… Đầu lòng 2 ả tố nga Thúy Kiều là chị hay cười ha ha Thúy Vân bản tính thối tha Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ Nên đành nhẫn nhịn ” Thôi ờ tao thua ” Vân sướng ” Tao thắng làm vua” Còn mày bại trận làm “cua trong nồi ” Thúy Kiều tức giận ” Đồ tồi” Thúy Vân vừa cú vừa cay Nhặt dao, lao tới, chém bay cái đầu Kiều ta còn mỗi đầu lâu Mất thân, đành kiếm xà mâu cắm vào Thúy Vân sợ quá thành đao Cha **** thấy thế gửi vào lầu xanh. Bán thân mới được 1 tuầnVân kiếm được kẻ chuộc thân cho mìnhChàng tên là Mã Giám Sinh Xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì Thanh niên trai tráng đôi mươi Nhiều tài lắm của là người đẹp trai Cò kè bớt 1 thêm 2 Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4 trăm Thúy Vân tuổi mới 15 Là gái sung sức ăn nằm rất phê Kiệu to đến rước Vân về Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người Quản gia đón kiệu tươi cười Thân lùn trán hói là người rất thâm Quản gia tên gọi Thúc Sinh Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư Hoạn Thư yểu điệu hiền từ Do được giáo dục bởi sư trong đền Thúc Sinh cầm quả đao cong Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng Giám Sinh chưa kịp hoang mang Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời Vân đang rũ rượi tơi bời Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi Phận sao phận bạc như vôi Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng ang khi Vân thấy hoang mang Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu Cao to, mạnh khoẻ, lù đù Chàng ta lắp bắp ” Tôi Cù Sở Khanh ” Vội vàng xé yếm lụa xanh Sở Khanh bản tính thật thà Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn Sơ Khanh mệt ngủ li bì Thúy Vân chộm ngựa vội phi về nhà Chém cha cái số đào hoa Sở Khanh mệt mỏi tơi bời Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang Thúc Sinh miệng quát oang oang “Làm bồ tao trốn, tao phang chết ***** Tay lăm lăm quả dao phay Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi rồi Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi. Thúy Vân phi ngựa vèo vèo Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu Xung quanh 1 lũ đầu trâu Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang 1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra Kiếm khách tuy đứng từ xa Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh ” Bọn bây sao thật đáng khinh Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày ” Côn đồ lập tức bao vây Chiều thu gió thổi cành cây là là Chớp lên 1 ánh sao sa Lưu manh cả lũ thành ma không đầu% nguồn. Kiều ở phố Nguyễn DuCon ông viên ngoại bị tù mấy nămThúy Kiều vốn học chẳng chămChỉ chăm tụ tập lăng nhăng suốt ngàyThúy Vân vốn cũng chẳng ngayGiống như bà chị, một bày đàn emMột thằng mặt mũi nhá nhemMột thằng mù dở, một thằng thọt chânMột thằng giả nghĩa giả nhânTên là Từ Hải, trung thần số 2Một thằng trông khá đẹp traiTrung thần số 1, là ngài Thúc băng tên gọi “Trung Tình”Đưa xe, đánh võng, đọ “trình” bem kia, ở phố hàng RauCó băng khét tiếng là “Rau Chân Gà”Đứng đầu là mụ tú bàCó thằng em ruột tên là Sở KhanhThằng chồng mặt cũng gian manhTên Hồ Tôn Hiến, nửa anh, nửa thằngMột thằng móm nửa hàm răngHọ là Con Ngựa, tên là Giám SinhTình hình là rất tình hình2 băng kèn cựa, chỉ rình lẫn nhauTranh giành khu đất đường tàuNơi có thùng rác toàn màu ve chaiMọi hôm khu ấy “cưa” 2Bỗng dưng hôm trước có 2 thằng vàoThúy Vân có con “cào cào”Để cạnh hố rác thế nào…”bốc hơi”Tiên xư cái kiếp ăn chơiKhóa 3 lớp khóa mà quên rút chìaTại vì đang mải tăm tiaCái thằng Kim Trọng bên kia chiến hào”Tao chửi mả bố thằng nào Rỗi hơiAn cắp con cào cào kiaLấy xe vứt lại cái chìaCộng thêm đôi lốp, chỉ lìa bộ khung”Nói rồi nổi giận đùng đùngGọi theo cả nhóm đi lùng thằng kiaMất 2,3 buổi tăm tiaTìm ra thằng đấy bên kia Tú BàKiểu này nhất quyết ko thaPhải đập cho nó ra ma phen nàyNếu ko nó lại quen tayCó con Cup “ghẻ” có ngày mất toiThế là sau 1 hồi còiThúy Kiều tìm nợ để đòi cho emLúc ấy trời khá nhá nhemQuyết ko thể để đàn em coi thườngTú Bà trước vẻ kiên cườngĐiểm danh đệ tử, tìm đường rút luiChỉ khổ thằng Hiến nó xuiBị ăn trọn quả dùi cui vào mồmTừ Hải với giọng ồm ồm”Tiến lên tóm lấy thằng mồm móm kia”Giám Sinh thấy mình bị “tia”Chạy đứt cả dép, chạy lia cả quầnChỉ mong sao chạy thoát thânĐứa nào đứa nấy bất tuân Tú BàCũng may trong số đại caCó thằng đầu gấu chính là Sở KhanhCái thằng ôn đấy mới “tanh”1 cành hôi nách, 1 cành thối chânCùng thằng Kim Trọng, đệ thânVừa đi bóc lịch 1 tuần về xongBõ công cái sự trông mongThúc Sinh ra cản, đừng hòng ra tay”Thích thì chơi với anh mày,Solo 1 1 chú mày nghĩ sao?”Sở Khanh biết nó trình cao”solo 1 1 thằng nào dám chơi”Thế là vận sức lấy hơiNhảy ngay xuống cống để bơi về nhàThế là bên mụ Tú bàBị thua tan tác, thế là hết phim.. Trăm năm trong cõi người taĐàn ông đàn bà sống phải cần nhau Trải qua một cuộc bể dâu Đàn ông mỗi việc làm” đau” đàn PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn! Thuý Kiều là chị Thuý Vân Ăn no tắm mát ra sân đọ đùi Đùi Vân vừa trắng vừa to Đùi Kiều tuy nhỏ nhưng mà lắm lôngLoggedMr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!Đầu lòng hai ả quái thaiThuý Kiều là chị em là Thuý VânGian cốt cách,dâm tinh thầnGiống người thì ít,mười phần tinh tinhBạn đang xem Thơ chế kiều ở lầu ngưng bích Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn! Chắp tay lạy cụ Nguyễn Duchuyện Kiều ai viết mà hư thế này linh thiêng cụ hãy về đâyviết thêm tí nữa cho đầy box thơ Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!Họ chick tên Bọng vốn người Hà ĐôngChưa vợ nên thích vẫy vùngBồ thì nửa gánh nên hay vắng nhà Anh hùng Trần Hải,bà con với Từ HảiĐường đường một đống thiên KiềuChân năm tấc rộng râu mười thước caoCỏ non xanh tận chân KiềuCành tay trắng điểm toàn là hoa dâm! Mr PhamThành Viên Tích CựcPosts Chọn +26/-43Gender Xin đừng hỏi tôi tại sao tôi hay hát nhạc buồn!nhacvang09Thành Viên Tích CựcPosts 970Bầu Chọn +19/-45Gender Cầu được ước thấy !Cầu cho em yêu luôn hạnh phúc !Dùng rằng nửa ở nửa vềNhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gầnTrong chừng thấy một giai nhânLòng buông tay khấu, bước lần dặm băngĐề huề lưng túi gió trăngSau lưng một vài em theo sauhehe. đây nè. anh em cố căng mắt ra mà đọcTrăm năm trong cõi người ta Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều Đọc xong Anh thấy đăm chiêu Vì Du đã viết rất nhiều điều sai Người tốt thì hay bị die… Đầu lòng 2 ả tố nga Thúy Kiều là chị hay cười ha ha Thúy Vân bản tính thối tha Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ Nên đành nhẫn nhịn ” Thôi ờ tao thua ” Vân sướng ” Tao thắng làm vua” Còn mày bại trận làm “cua trong nồi ” Thúy Kiều tức giận ” Đồ tồi” Thúy Vân vừa cú vừa cay Nhặt dao, lao tới, chém bay cái đầu Kiều ta còn mỗi đầu lâu Mất thân, đành kiếm xà mâu cắm vào Thúy Vân sợ quá thành đao Cha **** thấy thế gửi vào lầu xanh. Bán thân mới được 1 tuầnVân kiếm được kẻ chuộc thân cho mìnhChàng tên là Mã Giám Sinh Xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì Thanh niên trai tráng đôi mươi Nhiều tài lắm của là người đẹp trai Cò kè bớt 1 thêm 2 Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4 trăm Thúy Vân tuổi mới 15 Là gái sung sức ăn nằm rất phê Kiệu to đến rước Vân về Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người Quản gia đón kiệu tươi cười Thân lùn trán hói là người rất thâm Quản gia tên gọi Thúc Sinh Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư Hoạn Thư yểu điệu hiền từ Do được giáo dục bởi sư trong đền Thúc Sinh cầm quả đao cong Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng Giám Sinh chưa kịp hoang mang Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời Vân đang rũ rượi tơi bời Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi Phận sao phận bạc như vôi Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng ang khi Vân thấy hoang mang Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu Cao to, mạnh khoẻ, lù đù Chàng ta lắp bắp ” Tôi Cù Sở Khanh ” Vội vàng xé yếm lụa xanh Sở Khanh bản tính thật thà Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn Sơ Khanh mệt ngủ li bì Thúy Vân chộm ngựa vội phi về nhà Chém cha cái số đào hoa Sở Khanh mệt mỏi tơi bời Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang Thúc Sinh miệng quát oang oang “Làm bồ tao trốn, tao phang chết ***** Tay lăm lăm quả dao phay Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi rồi Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi. Thúy Vân phi ngựa vèo vèo Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu Xung quanh 1 lũ đầu trâu Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang 1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra Kiếm khách tuy đứng từ xa Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh ” Bọn bây sao thật đáng khinh Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày ” Côn đồ lập tức bao vây Chiều thu gió thổi cành cây là là Chớp lên 1 ánh sao sa Lưu manh cả lũ thành ma không đầu% nguồn. Kiều ở phố Nguyễn DuCon ông viên ngoại bị tù mấy nămThúy Kiều vốn học chẳng chămChỉ chăm tụ tập lăng nhăng suốt ngàyThúy Vân vốn cũng chẳng ngayGiống như bà chị, một bày đàn emMột thằng mặt mũi nhá nhemMột thằng mù dở, một thằng thọt chânMột thằng giả nghĩa giả nhânTên là Từ Hải, trung thần số 2Một thằng trông khá đẹp traiTrung thần số 1, là ngài Thúc băng tên gọi “Trung Tình”Đưa xe, đánh võng, đọ “trình” bem kia, ở phố hàng RauCó băng khét tiếng là “Rau Chân Gà”Đứng đầu là mụ tú bàCó thằng em ruột tên là Sở KhanhThằng chồng mặt cũng gian manhTên Hồ Tôn Hiến, nửa anh, nửa thằngMột thằng móm nửa hàm răngHọ là Con Ngựa, tên là Giám SinhTình hình là rất tình hình2 băng kèn cựa, chỉ rình lẫn nhauTranh giành khu đất đường tàuNơi có thùng rác toàn màu ve chaiMọi hôm khu ấy “cưa” 2Bỗng dưng hôm trước có 2 thằng vàoThúy Vân có con “cào cào”Để cạnh hố rác thế nào…”bốc hơi”Tiên xư cái kiếp ăn chơiKhóa 3 lớp khóa mà quên rút chìaTại vì đang mải tăm tiaCái thằng Kim Trọng bên kia chiến hào”Tao chửi mả bố thằng nào Rỗi hơiAn cắp con cào cào kiaLấy xe vứt lại cái chìaCộng thêm đôi lốp, chỉ lìa bộ khung”Nói rồi nổi giận đùng đùngGọi theo cả nhóm đi lùng thằng kiaMất 2,3 buổi tăm tiaTìm ra thằng đấy bên kia Tú BàKiểu này nhất quyết ko thaPhải đập cho nó ra ma phen nàyNếu ko nó lại quen tayCó con Cup “ghẻ” có ngày mất toiThế là sau 1 hồi còiThúy Kiều tìm nợ để đòi cho emLúc ấy trời khá nhá nhemQuyết ko thể để đàn em coi thườngTú Bà trước vẻ kiên cườngĐiểm danh đệ tử, tìm đường rút luiChỉ khổ thằng Hiến nó xuiBị ăn trọn quả dùi cui vào mồmTừ Hải với giọng ồm ồm”Tiến lên tóm lấy thằng mồm móm kia”Giám Sinh thấy mình bị “tia”Chạy đứt cả dép, chạy lia cả quầnChỉ mong sao chạy thoát thânĐứa nào đứa nấy bất tuân Tú BàCũng may trong số đại caCó thằng đầu gấu chính là Sở KhanhCái thằng ôn đấy mới “tanh”1 cành hôi nách, 1 cành thối chânCùng thằng Kim Trọng, đệ thânVừa đi bóc lịch 1 tuần về xongBõ công cái sự trông mongThúc Sinh ra cản, đừng hòng ra tay”Thích thì chơi với anh mày,Solo 1 1 chú mày nghĩ sao?”Sở Khanh biết nó trình cao”solo 1 1 thằng nào dám chơi”Thế là vận sức lấy hơiNhảy ngay xuống cống để bơi về nhàThế là bên mụ Tú bàBị thua tan tác, thế là hết phim..
25/11/2022 Bài thơ sách giáo khoa 8,998 Views Bài thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích được trích trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du đã miêu tả chân thực cảnh ngộ cô đơn, buồn tủi, đáng thương, nỗi nhớ người thân da diết và tấm lòng thủy chung, hiếu thảo vị tha của Thúy Kiều khi bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích nằm ở phần thứ hai Gia biến và lưu lạc. Sau khi bị Mã Giam Sinh lừa gạt, làm nhục, bị Tú Bà mắng nhiếc, Kiều nhất quyết không chịu chấp nhận cuộc sống lầu xanh. Đau đớn, phẫn uất, nàng định tự vẫn, Tú Bà sợ mất vốn bèn lựa lời khuyên giải đưa nàng ra sống riêng ở lầu Ngưng Bích với lời hứa hẹn khi nàng bình phục sẽ gả nàng cho người tử tế nhưng thực chất là giam lỏng nàng để thực hiện âm mưu mới đê tiện và tàn bạo hơn. Bài thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích – Nguyễn Du Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung Bốn bề bát ngát xa trông Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia Bẽ bàng mây sớm đèn khuya Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng Tưởng người dưới nguyệt chén đồng Tin sương luống những rày trong mai chờ Bên trời góc bể bơ vơ Tấm son gột rửa bao giờ cho phai Xót người tựa cửa hôm mai Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ Sân Lai cách mấy nắng mưa Có khi gốc tử đã vừa người ôm Buồn trông cửa bể chiều hôm Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa Buồn trông ngọn nước mới sa Hoa trôi man mác biết là về đâu Buồn trông nội cỏ rầu rầu Chân mây mặt đất một màu xanh xanh Buồn trông gió cuốn mặt duềnh Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi Check Also Bài ca ngắn đi trên bãi cát – Cao Bá Quát Sa hành đoản ca Trường sa phục trường sa, Nhất bộ nhất hồi khước. Nhật …
kiều ở lầu ngưng bích chế